Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 39 – CHƯƠNG GIÀ LAM

PUCL QUYỂN 39 – CHƯƠNG GIÀ LAM

Sau khi thụ trai xong, sư bày tỏ ý muốn ở lại đó. Có vị tăng nói:
– Mười năm nữa tự nhiên ông sẽ đến đây, nhọc gì phải ở lại sớm!_ Rồi vị thần tăng đưa sư quay trở lại. Khi sư qua cầu rồi, tảng đá nằm ngang chắn lối như trước.
Đến niên hiệu Thái Nguyên thư nhất (376) đời Tấn, sư thị tịch ở trong núi ấy, thân thể vẫn hồng hào đoan chính giống như còn sống.
Vương Hi Chi hay tin liền xây chùa ở đó và hướng về vách núi vái lạy. Ngày nay cũng có người tìm đên nơi đó nhưng con đường ấy bị mây phủ.
36.4.7. Thánh tự trên núi Bồng Lai, Đông Hải: Vào đời Tống, Chu Linh Thạch đi sứ đến Liêu Đông, khi trở về bị lạc đường, thuyền theo chiều gió trôi lênh đênh trên biển hơn một tháng rồi tấp vào một hòn đảo. Lúc ấy lương thực hết sạch, Chu Linh Thạch lên đảo tìm suối nước. Linh Thạch đi sâu vào trong đảo rồi leo lên núi, đến một ngôi chùa, điện đường trang nghiêm chưa từng thấy. Có vị tăng hỏi Linh Thạch từ đâu đến, Linh Thạch trình bày hết sự tình. Vị tăng bày biện cơm nước và hỏi đi hay ở lại.
Linh Thạch thưa:
– Đây là chỗ của bậc thánh, phàm phu không thể ở được.
Vị tăng nói:
– Nếu muốn ở thì tùy ý!
Linh Thạch một mực xin trở về.
Vị tăng nói:
– Từ đây cách kinh đô hơn hai mươi vạn dặm.
Linh Thạch và những người đi theo nghe vậy, sợ hãi, hỏi lại:
– Nếu vậy, có cách nào để về tới kinh đô không?
Vị tăng nói:
– Tôi sẽ đưa các người về, đừng lo quá lắng .
Vị tăng lại hỏi:
– Các người có biết đạo nhân Bôi Độ không?
Linh Thạch đáp:
– Dạ biết!
Vị tăng chỉ cái túi đựng bát treo trên vách, nói:
– Đây là vật của vị ấy. Vì vị ấy mắc một vài lỗi nhỏ nên bị phạt ở lại cõi người.
Rồi vị tăng lấy cái túi đựng bát và một phong thư trao cho Linh Thạch. Trên bì thư có viết chữ, nhưng Linh Thạch không hiểu.
Vị tăng dặn:
– Ông đem bức thư và cái túi này trao cho đạo nhân Bôi Độ.
Vị tăng bảo một chú sa-di đưa họ trở lại thuyền và dặn:
– Đừng đi theo con đường mà các ông ấy đã đến, hãy theo con đường thẳng, sẽ mau đến chỗ neo thuyền.
Đi chốc lát đã đến biển, chú sa-di cầm cây gậy tre chống trên đầu thuyền, nói:
– Chỉ cần đóng kín thuyền lại là nghe tiếng thuyền chạy chứ không cần phải nhọc công chèo lái.
Mọi người đều làm theo lời dặn của chú sa-di và chỉ nghe tiếng gió vù vù. Có người lén nhìn ra ngoài thấy thuyền lơ lững trong mây, bay qua khắp núi rừng, biển cả. Trong tích tắc thuyền đến Đại Hàng, Dương Đô và thấy ngài Bôi Độ đứng tựa lan can trên cầu gọi lớn: “Mã! Mã!”. Linh Thạch vừa đến nơi thì phong thư tự nhiên bay lên tay ngài Bôi Độ. Ngài Bôi Độ ngạc nhiên hỏi:
– Làm sao ông có được thư của đạo nhân ở Bồng Lai, vị ấy gọi tôi trở về ư?”
Linh Thạch trình bày nguyên nhân và đem bát trao cho ngài Bôi Độ. Ngài Bôi Độ ôm bát và nói:
– Hơn bốn nghìn năm rồi ta không thấy cái bát này. Nói xong, sư Bôi Độ ném cái bát lên hư không; bát bay vào trong mây rồi rơi vào tay sư.
36.4.8. Chùa Tiên: Chùa nằm trong hang Đường Thuật, cách Hà châu về phía tây bắc mười lăm dặm. Vượt qua bến Phong Lâm, trèo lên đỉnh Trường Di nhìn về hướng nam là núi Tích Thạch. Chương Vũ cống trong Hán thư gọi đó là vùng đất tận cùng của phương này. Ở đó có nhiều đỉnh núi chen nhau, mỗi ngọn có một dáng vẻ khác nhau. Ngọn thì giống như bảo tháp, ngọn thì như làu cao; tùng bách bóng rợp vách núi; sắc đỏ, xanh tỏa khắp núi đồi. Nếu chẳng phải do sức thần của tạo hóa thì làm sao có thể đep đẽ, tráng lệ đến như thế!
Đi về hướng nam hai mươi dặm là đến chùa. Nơi đây phải đục núi làm điện đường phòng xá, bắc cầu qua sông. Xung quanh chùa hoa quả, rau củ đầy dẫy. Nay ngôi chùa ấy đã có chư tăng ở.
Phía nam chùa có một cái cổng đá, gần bến Hoàng Hà có tấm bia đá, trên đó khắc ‘Chùa được xây dựng vào niên hiệu Thái Thỉ (265-275) đời Tấn”.
Trong cái hang phía đông chùa có một ngôi Thiên tự. Tìm khắp nơi trong hang ấy, tuy hoàn toàn không có một trú xứ nhất định, nhưng lại thường nghe tiêng chuông và có những vị tăng lạ, cho nên gọi hang ấy là Đường Thuật. Người Khương gọi là Quỷ.
Vì thế, từ xưa đến nay nhiều người vào núi Tích Thạch thường gặp các bậc tiên thánh xuất hiện mờ ảo, hoặc hiện ra chùa, hoặc hiện tướng tăng.
Trên đỉnh phía đông bắc có dòng nước chảy vào suối Lễ, nước có vị ngọt, rất trong, người nào uống thì không già.
36.4.9. Thánh tự Trúc Lâm, núi Thạch cổ, Tương châu: Khoảng niên hiệu Kiến Nguyên thứ nhất (479) đời Tề Cao đế, có vị tăng lạ đến một ngôi chùa ở Nghiệp Hạ an cư. Vị tăng ấy chuyện trò rất hợp ý với tăng Vong Danh ở cùng phòng.
Sau đó, vị khách tăng bị bệnh lị rất nguy cấp, Vong Danh đưa rượu bảo vị ấy uống. Vị khách tăng nói:
– Không thể uống.
Vong Danh nói:
– Thầy cứ uống đi! Tuy giới luật cấm, nhưng có bệnh thì cho phép.
Vị khách tăng chau mày uống thì bệnh liền bớt.
Mãn hạ, vị khách tăng từ biệt trở về chùa. Khi tiễn ra khỏi kinh đô, vị khách tăng hỏi Vong Danh:
– Thầy có nghe nói về chùa Trúc Lâm ở núi cổ Thạch không?
Vong Danh đáp:
– Có nghe. Nhưng từ xưa đến nay chỉ là lời đồn, chứ chưa ai đến đó cả.
Vị khách tăng nói:
– Không có lòng muốn đi thì làm sao đến được. Suốt một mùa hạ ở chung phòng nhiều lần làm phiền bạn. Bệnh lị nguy cấp, uống rượu mới biết là thuốc hay, nhưng vốn không có ý muốn uống mà phải uống, xin đừng đem việc này nói lại với người. Chùa tôi ở trên núi cao, thầy có thể đến thăm bất cứ lúc nào, mong thầy lên đó một lần thì mới thỏa lòng này.
Vong Danh nghe vậy vui mừng nói:
– Nếu sáng đến được thì tối chết cũng không có gì hối hận. Đến rằm tháng chín tôi sẽ đi, xin hãy chỉ đường cho, nếu không thì chẳng biết đâu mà tìm.
Vị khách tăng nói:
– Nếu đến, có thể từ phía đông núi Thạch cổ đi lên, qua một cái hang nhỏ, rồi theo hướng đông bắc đi lên là đến chùa.
Đến kì hạn, Vong Danh cùng với năm sáu người có nhiệt tâm đi thẳng đến chùa Thạch Quật, một vị sơn tăng hỏi:
– Vì sao ông đến đây?
Vong Danh đáp:
– Vì muốn đến chùa Trúc Lâm nên phải đi con đường này.
Vị sơn tăng nói:
– Người đời thật buồn cười, cứ thích nghe những lời xằng bậy. Ngọn núi này tôi đã dạo khắp đông tâỵ chẳng thấy nơi nào có chùa. Đó chỉ là truyền thuyết thôi, không cần phải khổ nhọc đi tìm.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 36 – TREO TRÀNG PHAN, HƯƠNG HOA, TÁN TỤNG

QUYỂN 36 Quyển này gồm hai chương: Treo tràng phan, Hoa hương, Tán tụng. 32. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *