Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 31 – CHƯƠNG ẨN TÍCH, YÊU QUÁI

PUCL QUYỂN 31 – CHƯƠNG ẨN TÍCH, YÊU QUÁI

Nghe họ nói vậy, thương chủ rất kinh hãi, liền từ cây họp hoan xuống. Những người kia gào khóc: ‘Than ôi khổ quá! Cõi Diêm-phù-đề làm sao gặp lại?
Nếu chúng tôi biết trước có ách nạn này, thà ở nhà ăn phân bò để sống, chứ không vì tìm tài bảo mà đến nơi này!’.
Bấy giờ, thương chủ trở về lại chỗ cũ, thấy mọi người và các nữ la-sát vẫn còn ngủ say, thương chủ cũng nằm xuống ngủ lại. Đến lúc trời sáng ông suy nghĩ: ‘Ta làm sao cho các thương nhân biết việc này, nếu ta nói ra cho họ biết tức là tiết lộ. Nếu việc này tiết lộ bị nữ la-sát biết, sẽ đưa chúng ta đến nơi hiểm nạn. Ta phải giấu kín, chờ đến tháng tư đúng ngày vui lớn, ngựa chúa xuất hiện mới nên nói cho mọi người biêt. Vì sao? Ngày xưa có kệ:
Những điều gì mình biết Khinh suất nói thật ra Sự việc bị tiết lộ Nghe rồi lại truyền nhau Bọn oán thù nghe được Liền bị khổ não lớn,
Cho nên người có trí Phải im lặng giữ kín.
Đến ngày vui lớn ấy, thương chủ mới bảo các thương nhân:
– Hôm nay các ông chớ buông lung, tham luyến ái dục, hoặc thích phụ nữ, ham ăn uống và tiền của. Nay ta rất thương xót các ông và có điều bí mật muốn nói.
Nghe thương chủ nói, các thương nhân như sư tử
– trong núi rừng bỗng nhiên gầm rống. Các cầm thú ờ
– bên kia núi nghe tiếng rống ấy rất sợ hãi. Họ bảo nhau:
– Hôm nay chúng ta cũng chưa thoát khỏi hiểm nạn biển lớn, phải thận trọng!
Các thương nhân chờ đến nửa đêm, khi tất cả các nữ la-sát ngủ say, họ lén ra khỏi giường cùng đến điểm hẹn, thưa với thương chủ:
– Quí thay thương chủ! Ngài thấy nghe những gì, xin nói cho chúng tôi biết!
Bấy giờ, thương chủ nói với mọi người những việc mình thấy nghe trước kia. Các thương nhân nghe xong, buồn rầu thưa với thương chủ:
– Hay lắm thương chủ! Chúng ta hãy đến ngay chỗ ngựa chúa, cầu mong chúng ta an ổn về được quê nhà ở Diêm-phù-đề.
Lúc đó, các thương nhân và thương chủ cùng đến chỗ ngựa chúa Kê-thi.
Bấy giờ, ngựa chúa đến bờ biển để lộ nửa thân mình và nói tiếng người:
– Ai muốn qua biển, ta sẽ đưa qua đến bờ kia an ổn! Ngựa chúa nói ba lần như thế.
Nghe ngựa chúa nói thế, các thương nhân vô cùng vui mừng, chắp tay đỉnh lễ ngựa chúa và nói:
– Quí thay ngựa chúa! Chúng tôi muốn qua, xin ngài cứu giúp, đưa chúng tôi sang bờ kia!
Ngựa chúa bảo các thương nhân:
– Các ngươi nên biết, những nữ la-sát không lâu nữa sẽ đến đây, đem con cái đến trước các ngươi, khóc lóc rất bi ai khổ sở. Lúc đó, các ngươi chớ sinh tâm luyến ái đắm nhiễm. Nếu các ngươi khởi tưởng như vậy, cho dù cỡi lên lưng ta cũng sẽ rơi xuống biển, bị la-sát ăn thịt. Còn nếu các ngươi nghĩ những thứ đó không liên quan đến mình, nó không phải con cái mình, thì dù các ngươi chỉ nắm một sợi lông của ta cũng sẽ được qua bờ kia an ổn.
Ngựa chúa bảo các thương nhân:
– Các ngươi hãy cưỡi lên lưng ta hoặc nắm lấy chân ta!
Các thương nhân hoặc cưỡi trên lưng, hoặc nắm chân, ngựa chúa cõng các thương nhân, miệng thốt ra những âm thanh xót thương, bay lên hư không đi nhanh như gió.
Khi ấy, các nữ la-sát nghe âm thanh đầy bi thương của ngựa chúa và tiếng bay trên hư không nhanh như gió, họ chợt tỉnh giấc vội vã đi tìm các thương nhân mà chẳng thấy. Họ tìm kiếm khắp nơi, chợt từ xa nhìn thấy các thương nhân cưỡi ngựa chúa, lướt trên hư không. Nữ la-sát cấp tốc mang con cái đuổi theo đến bờ biển đau khổ khóc lốc, kể lể thảm thiết.
– Các thánh tử, hôm nay lìa bỏ chúng tôi định đi đâu, khiến chúng tôi không có chủ, các vị là chủ của chúng tôi. Trước đây các vị rơi xuống biển đang kinh hãi, chúng tôi đã cứu vớt, chỉ mong các vị làm chồng chúng tôi. Hôm nay các vị phản bội chúng tôi, định đi đâu? Các vị vô ân vô nghĩa bỏ chúng tôi mà đi. Nếu chúng tôi có phạm lỗi gì, nay xin tạ lỗi, từ nay trở đi chúng tôi không làm điều ác nữa. Nếu các vị không cần chúng tôi nữa thì con cái đây các vị hãy mang đi!
Mặc cho các nữ la-sát khóc than, ngựa chúa Kê-thi vẫn thản nhiên mang năm trăm thương nhân vượt biển an ổn đến Diêm-phù-đề.
Các tì-kheo, ý các ông thế nào? Ngựa chúa Kê-thi khi ấy, nay chính là Ta, thương chủ thông minh trong năm trăm người chính là Xá-lợi-phất, năm trăm thương nhân chính là năm trăm đệ tử của San-xà-da Ba-li-bà-xà-ca.
Lúc đó, Ta giúp năm trăm thương nhân bị rơi vào taỵ nữ la-sát thoát khỏi khổ ách, vượt qua biển lớn, đến bờ kia. Ngày nay lại đến chỗ San-xà-da tà kiến, Xá-lợi-phất giáo hóa họ rồi đưa đến chỗ Ta. Bọn họ ở trong tà kiến mênh mông được Ta giáo hóa vượt qua biển sinh tử. Vì vậy, các ông nên tôn trọng cung kính Đức Phật”.
Kinh Cựu tạp thí dụ ghi: “Ngày xưa có năm vị đạo nhân cùng đi trên đường. Gặp trời đổ tuyết, họ ghé vào một ngôi miếu để tá túc. Miếu đó có đặt tượng quỉ thần do nhân dân nước đó thờ cúng. Lúc ấy, bốn vị nói:
– Tối nay trời quá lạnh, chúng ta hãy đốt tượng gỗ để sưởi ấm!
Một người trong số đó nói:
– Đây là tượng thờ, không thể phá! Họ liền thôi.
Trong ngôi miếu này có quỉ ăn thịt người, chúng bảo nhau:
– Ta chỉ ăn thịt của người sợ ta thôi, bốn người kia hung dữ, không thể đụng vào họ được.
Tối đến người không dám phá tượng nghe quỉ bàn nhau như thế, ông ngồi dậy bảo bốn người kia:
– Sao các ông không phá tượng nhúm lửa?
Mọi người liền lấy lửa đốt tượng, quỉ sợ bỏ chạy. Phàm người học đạo cũng như thế, cần phải cứng rắn, không nên yếu đuối để quỉ thừa dịp hại người”.
Kinh Duy-ma ghi: “Lúc sợ hãi, hàng phi nhân dễ thừa cơ làm hại”.
Kinh Bồ-tát xử thai ghi: “Bấy giờ, đức Thế Tôn bảo bồ-tát Trí Tịnh rằng:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP

QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *