Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 31 – CHƯƠNG ẨN TÍCH, YÊU QUÁI

PUCL QUYỂN 31 – CHƯƠNG ẨN TÍCH, YÊU QUÁI

cây. Trong hồ có các loại hoa phủ đầy và chim nô đùa, người thấy đều ưa thích, nên làm họ vơi bớt buồn phiền phần nào.
Thành la-sát ấy có bốn bức tường trắng sạch như ngọc kha, núi băng. Nếu nhìn từ xa sẽ thấy thành kia giống như đám mây trắng từ đất mọc lên. Thành đó trang hoàng như trong kinh đã trình bày đầy đủ.
Bấy giờ, các nữ la-sát dẫn các thương nhân đến thành kia rồi, bảo họ cởi y phục cũ, tắm gội bằng nước thơm, mời ngồi trên tòa đẹp, vui hưởng ngũ dục, trỗi ngũ âm cho họ thưởng thức. Trải qua một thời gian dài, các thương nhân thụ hưởng khoái lạc thỏa thích, sau đó nữ la-sát nói với họ:
– Quí thay thánh tử! Các người không được đi ra cửa thành phía nam để đến nơi kia!
Trong số thương nhân, có một vị trí tuệ siêu việt, thông minh lanh lợi, sinh nghi ngờ, ông ta nghĩ: ‘Tại sao các nữ la-sát không cho chúng ta đi ra cửa thành phía nam. Đợi lúc họ ngủ say, ta sẽ tìm đến chỗ cấm đó, lần lượt xem xét sự việc lành dữ thế nào’. Thế là, thương chủ đợi các nữ la-sát ngủ say, liền nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm một cây dao bén ra khỏi nhà, cẩn thận đi về phía trước, đến chỗ đất hẹp, không cây cỏ, có một con đường nhỏ nguy hiểm rất đáng sợ, lại nghe có tiếng người gào khóc giống như tiếng kêu la thống khổ trong địa ngục Kêu Gào. Nghe tiếng ấy, ông vô cùng sợ hãi, đứng im hồi lâu, khí lực định tĩnh, rồi dần dần tiến vào con đường đó. Đi chưa bao xa thì ông thấy một tòa thiết thành. Thành ây cao vút, là nơi phát ra âm thanh ấy. Đấn thành đó rồi, ông đi quanh mà không thấy cửa; đi qua phía bắc thấy một cây hợp hoan mọc gân thành. Cây đó cao lớn vượt quá thành, thương chủ liền leo lên cây quan sát. Ông thấy trong thành có hơn một trăm người chết, có người chết rồi, bị ăn một nửa thân, hoặc có người bị xé nửa thân mà chưa chết, có người ngồi đói khát khổ sở, có người gầy ốm chỉ còn gân và xương, cặp mắt sâu hõm như sao đáy giếng, nằm mê sảng trên đất, đầu tóc rối bời, bụi đất lấm thân, vô cùng yếu ớt, ăn thịt lẫn nhau. Vì thế nên họ kêu la như chốn Diêm-la. Thấy các chúng sinh chịu những thống khổ như thế, thương chủ vô cùng kinh hãi, liền lấy tay rung cành cây hợp hoan, một cành rung thì các cành khác cùng phát ra âm thanh.
Bấy giờ, các người chịu khổ nghe âm thanh đó, họ ngước nhìn lên thành, thấy thương chủ ở trên cây hợp hoan, liền hỏi:
– Ngài là ai? Là trời, rồng, dạ-xoa, Đế Thích, Đại Phạm vương v.v…, thấy chúng tôi gặp ách nạn, ngằi thương xót đến đây cứu khổ chúng tôi sao?
Bấy giò, bọn họ chắp tay đinh lễ, buồn khóc nức nở, rồi ngước mặt lên thưa:
– Quí thay nhân giả! Xin ngài giúp chúng tôi trở về với người thân!
Thương chủ nghe rồi, buồn rầu thương xót và bảo họ:
– Các vị nên biết, ta không phải là trời, rồng, cũng chẳng phải Đại Phạm Thiên, chúng tôi từ cõi Diêm-phù-đề đến đây, vì mưu sinh, vì tìm tài vật mà ra biển lớn. Chúng tôi sắp vào đất liền, bỗng bị một trận cuồng phong phá vỡ thuyền, được các phụ nữ đến cứu vớt. Từ đó đến nay, thường cùng họ hưởng thụ hoan lạc, chúng tôi làm sao có thể cứu khổ các vị!
Thương chủ lại hỏi họ:
– Tại sao các vị phải ở đây chịu khổ thế này?
Họ đáp:
– Quí thay thiện nhân! Chúng tôi cũng như thế, cùng đi với tôi có năm trăm người, thuyền sắp vào đến bờ, bị cuồng phong phá vỡ, cũng gặp nữ la-sát cứu vớt, rồi cùng họ hưởng thụ ngũ dục. Họ đưa chúng tôi đến ở trong thiết thành. Từ khi vào thành đến nay, họ đã ăn hết hai trăm năm mươi người, nay chì còn hai trăm năm mươi người thôi. Chúng tôi cùng chung sống với họ và sinh con cái. Các nữ la-sát nói năng ngọt ngào, âm thanh êm dịu, nhưng rất tham ăn thịt, con trai con gái sinh ra chúng đều ăn hết. Các ngài cẩn thận chớ cùng họ hưởng thụ hoan lạc, vì sao? Vì chúng rất đáng sợ, không thật lòng.
Thương chủ lại hỏi:
– Các vị có cách gì để thoát nạn này không?
Họ đáp:
– Có một cách.
Thương chủ hỏi:
– Cách gì? Các vị hãy nói cho tôi biết.
Họ đáp:
– Ngày rằm tháng tư là ngày hội vui chơi lớn, lúc mặt trời, mặt trăng hợp với sao Mão, có ngựa chúa tên Kê-thi, thân hình rất đẹp, nhìn mãi không chán, trắng như ngọc, đầu màu tía xanh, phi nhanh như gió, tiếng hí như trống vang, nơi nào nó đến liền có gạo trắng thơm ngon, không có thóc. Nó chỉ ăn gạo này, ăn xong, nó ra bờ biển nằm lộ nửa thân và nói bằng tiếng người rằng: ‘Ai muốn qua biển khổ này, ta sẽ đưa qua bờ kia an ổn?’. Nó nói ba lần như thế. Nếu các ngài gặp con ngựa này sẽ được thoát nạn, chỉ có cách này thôi, ngoài ra không còn cách nào khác. Các ngài muốn thoát nạn thì chớ tiết lộ chuyện này.
Thương chủ hỏi:
– Các vị đã từng thấy ngựa chúa này chưa? Nếu các vị thấy sao không đến gần, sao ngựa chúa không cứu các vị? Các vị nghe việc này từ đâu?
Họ đáp:
– Tôi nghe những lời ấy từ trên hư không. Nghe xong, có người tin lần theo con đường đến chỗ ngựa chúa. Tuy đến đó mà không nghe theo lời nó, nên phải quay trở lại. Chúng tôi vì thương yêu nữ la-sát nên nay chịu tai ách như vậy.
Thương chủ nói:
– Từ trước đến nay các người có đến chỗ ngựa chúa kia chưa?
Họ đáp:
– Chúng tôi muốn lên thành thì thành càng cao thêm, đào đường hầm để ra thì đất lấp đầy trở lại. Chúng tôi ở đây không mong gì thoát được, chúng tôi sẽ bị nữ la-sát ăn thịt, làm sao gặp được người thân! Các ngài chớ buông lung, hãy nhanh chóng trở về quê nhà gặp lại cha mẹ họ hàng. Mong các ngài phải đồng lòng cầu thoát nạn! Chúng tôi ở ấp ấy, thành ấy, xứ ấy. Nếu các ngài đến nơi ấy hãy vì chúng tôi mà gởi lời thăm hỏi cha mẹ bà con, bạn bè, người quen và dặn dò: ‘Sau này các người chớ ra biển lớn, vi sao? Vì trong biển lớn kia có những điều đáng sợ. Các người ở quê nhà tùy thuận làm việc mưu sinh để không xa cách cha mẹ, vợ con, quyến thuộc khỏi phải chia li; lại nên bố thí, tạo nhiều phúc nghiệp, nghiêm trì trai giới là tốt nhất’.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP

QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *