Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

20.5. NHỮNG CHUYỆN THẦN DỊ
Kinh Thí dụ ghi: “Thuở xưa, có một nhà giàu, gom góp nghìn hộc lúa đem chôn dưới đất. Đến mùa xuân, khí hậu ấm áp, họ đào lên lấy lúa đem gieo thì tất cả lúa thóc không còn, chỉ thấy một con vật lớn bằng con trâu, không có đầu, mắt, tay, chân, giống như một khối thịt vô cảm. Mọi người vô cùng kinh ngạc, khiêng con vật để nơi đất bằng, rồi hỏi:
– Ngươi là loài nào?
Hỏi đến mấy lần, nó vẫn không đáp. Họ liền dùng dùi sắt đâm vào mình nó. Lúc ấy, nó mới chịu lên tiếng:
– Các ông muốn biết, thì hãy đem tôi để bên lề đường, sẽ có người gọi tên tôi.
Mọi người làm theo lời con vật. Nhưng suốt ba ngày vẫn không có ai gọi đến tên nó. Đến ngày thứ tư, bỗng có mấy trăm cỗ xe ngựa màu vàng đi ngang qua, y phục của tùy tùng cũng màu vàng. Họ dừng xe lại và hỏi:
– Giặc lúa, tại sao mi ở đây?
– Tôi ăn lúa của người ta, nên bị đem đến nơi này!
Hai bên nói chuyện rất lâu, rồi đoàn người kia mới từ giã ra đi.
Người chủ hỏi con vật:
– Những người ấy là ai?
– Họ là tinh của vàng, sống dưới gốc cây cách đây hơn ba trăm bước về phía tây. Nơi ấy có một hăm hủ vàng.
Người chủ liền dẫn vài chục người đến gốc cây ấy, đào lên. Quả thật được vàng, họ vui mừng đem xe chở về. Sau đó, người chủ lại cúi đầu thưa với con vật:
– Hôm nay, tôi được vàng là nhờ ơn của thần. Thỉnh thần về nhà để tôi thiết lễ cúng dường.
– Trước kia, tôi ăn lúa của ông mà tôi không nói tên tôi là muốn có số vàng này báo đáp ông. Nay tôi còn phải đem phúc đến khắp thiên hạ, nên không thể ở lại đây được.
Nói xong, con vật biến mất”.
Kinh Thí dụ ghi: “Phía đông nam thành Vương Xá có một hồ nước dơ bẩn, tất cả phân tiểu của người trong thành đều đổ dồn vào đây, nên hôi thối không ai dám đến gần. Có một sinh vật lạ rất lớn, dài mấy trượng, không có chân, thường bơi lội vui đùa trong đó. Thấy lạ, cả mấy nghìn người đến xem. Lúc ấy, ngài A-nan đi khất thực ngang qua cũng ghé mắt nhìn. Sinh vật ấy liền quẫy mình nổi sóng. A-nan trở về thưa Phật, Đức Phật cùng các tì-kheo đến ao ấy. Thấy Phật, mọi người liền nghĩ: ‘Hôm nay Như Lai sẽ kể rõ nghiệp duyên của sinh vật này để giải nghi cho mọi người, chẳng phải thích lắm sao!’
Đức Phật bảo:
– Sau khi Phật Duy-vệ vào niết-bàn, có một vị trụ trì thấy năm trăm tì-kheo đi ngang qua chùa mình. Ông rất vui mừng, thỉnh các tì-kheo ở lại ba tháng để cúng dường. Các tì-kheo nhận lời, ông ta hết lòng cúng dường đầy đủ.
ít lâu sau, lại có năm trăm thương buôn vào biển tìm châu báu trở về. Khi đi ngang qua chùa, thấy các tì-kheo siêng năng tu tập, họ phát tâm cúng dường.
Thế rồi, mỗi người lấy ra một viên ngọc, tổng cộng năm trăm viên gửi cho trụ trì và dặn:
– Xin ngài cúng dường hết số châu này cho chúng tăng! Vị trụ trì nhận lời, nhưng sau đó, khởi lòng tham, muốn chiếm đoạt tất cả số ngọc ấy. Một hôm, chúng tăng hỏi:
– Hôm trước, đoàn khách buôn cúng dường ngọc cho chúng tăng, xin ngài đem ra phân chia cúng dường!
– Số ngọc đó họ cúng dường cho tôi. Nếu các ông muốn lấy thì tôi đem phẩn thí cho. Nếu các ông không đi ngay, tôi sẽ chặt tay chân ném vào hâm phẩn. Vị trụ trì đáp.
Các tì-kheo thương xót vị trụ trì ngu si, nên im lặng bỏ đi.
Vị trụ tri ấy nay chính là con trùng này vậy.
Vì thế, mọi người phải cẩn thận với những lời nguyền rủa ác độc!”.
Luận Trí độ ghi: “Khi Đức Phật còn tại thế, có người đi xa. Một hôm, anh ta dừng chân nghỉ tạm ở một ngôi nhà hoang vắng. Nửa đêm, có một con quỉ vác một thây chết đặt trước mặt anh ta. Lại có một con quỉ khác đuổi theo phẫn nộ quát lớn:
– Thây chết này cùa tôi, ngươi chớ vác đi.
– Của tôi, do tôi vác đến. Con quỉ đến trước nói.
– Thây chết này thật do tôi mang lại.
Thế rồi mỗi con tranh nhau nắm lấy một cánh tay, một cái chân của thây chết. Con quỉ đến trước nói:
– Chỗ này có người, chúng ta nhờ phân xử!
Con quỉ đến sau liền hỏi anh ta:
– Thây chết này do ai vác đến?
Anh ta suy nghĩ: ‘Hai con quỉ này rất khỏe mạnh, dù ta nói thật hay nói dối đều phải chết cả’. Nghĩ xong, anh ta nói thật:
– Thây chết này do quỉ đến trước vác đến.
Nghe vậy, quỉ đến sau nổi giận, bứt lìa hai tay
anh ta rồi ném xuống đất. Con quỉ đến trước thương xót, vội đem cánh tay của thây chết gắn vào. Cứ tiếp tục như thế, cả thân thể: Hai tay, hai chân, đầu, hông, v.v… đều hoàn toàn thay đổi. Sau đó, hai con quỉ ăn hết thây đã hoán đổi, rồi lau miệng bỏ đi. Anh ta thầm nghĩ: “Chính mắt ta thấy thân thể ta bị hai con quỉ ăn sạch. Nay hình hài này của thây chết lắp vào. Vậy ta nhất định có thân hay không có thân?”.
Nghĩ xong, anh ta đến tháp Phật, kể hết câu chuyện vừa rồi cho các tì-kheo. Các tì-kheo dạy:
– Từ xưa đến nay thân này vốn vô ngã, chỉ do bốn đại hòa hợp mà cố chấp là thân ta; giống như thân anh ngày xưa và nay không khác nhau.
Các tì-kheo liền độ anh ta xuất gia và không bao lâu vị này đắc quả A-la-hán”.
Kinh Thiện Tín ghi: “Thuở xưa, cây thần dược Ma-la-đà-kì có năng lực trấn áp vạn độc trong thiên hạ, nhưng không ai dám xử dụng bừa bãi. Khi ấy, có một con rắn

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP

QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *