Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 25 – CHƯƠNG KIẾN GIẢI

PUCL QUYỂN 25 – CHƯƠNG KIẾN GIẢI

Ông hãy hướng về đỉnh lễ Phật Thích-ca Văn thì ông mới trở về thế giới Ta-bà được. Nếu ông vận thần thông, dù trải suốt một kiếp cũng chẳng trở về được!
Mục-liên hướng về hướng đông quì xuống, gối phải chấm đất, đỉnh lễ Phật Thích-ca Văn, rồi chắp tay qui hướng; trong chớp mắt liền trở về cõi này. Vì thế nên biết Mục-kiền-liên là bậc thần túc đệ nhất.
Người thứ sáu, luận ghi:
– A-na-luật được tôn xưng là thiên nhãn đệ nhất. Bởi một hôm đang nói pháp cho đại chúng, thấy A-na-luật ngồi ngủ gục, Phật bảo: “Như Lai đang nói pháp, sao ông lại ngủ? Người ngủ thì tâm ý mờ mịt chẳng khác gì kẻ chết”. A-na-luật xấu hổ, tự khắc ghi vào tâm, phát nguyện: “Từ đây về sau con không dám ngủ nữa”.
Vì mãi không ngủ nên ông bị mù. Tại sao? Sáu căn đều có sáu thức ăn, trong đó mắt cần hai loại thức ăn: nhìn sắc và ngủ nghỉ. Năm căn còn lại cũng có hai loại thức ăn. Nếu được ăn thì sáu căn mới tồn tại. Vì thế, mắt không được ăn nên bị mù. Phật bảo Kì-vực chữa mẳt cho ông. Kì-vực nói: “Ngài không ngủ thì không thể chữa lành”. Vì mù, ông chẳng thấy đường lại đang lúc năm trăm huynh đệ đều đi giáo hóa khắp nơi, A-na-luật nhờ người xỏ kim rồi mò mẫm vá lại y phục. Khi chỉ hết, ông ta lại nhờ người xỏ nữa, nhưng không có ai giúp. Ông hô lên: “Ai cầu phúc, hãy xỏkim giúp tôi!”. Bỗng nhiên Thế Tôn đến trước ông ta nói:
– Ta xỏ kim cho ông.
– Ai thế?_A-na-luật hỏi.
– Ta là Phật!
– Phật đã đầy đủ phúc đức, sao lại muốn cầu phúc đức nữa?
– Đâu thể nhàm chán phúc đức được!
A-na-luật thầm nghĩ: “Phật còn cầu phúc đức, huống gì phàm phu?”. Quá xúc động, ông ta liền nhìn về phía Phật. Do chí thành nên ông liền đắc thiên nhãn; ông lại tiếp tục tư duy nên đắc A-la-hán. Đã chứng A-la-hán thì đầy đủ tam nhãn: Nhục nhãn, thiên nhãn và tuệ nhãn. Dùng cả tam nhãn để nhìn thì loạn, bởi nhục nhãn và thiên nhãn tranh nhau làm cho thấy cảnh tinh, thô lẫn lộn, nên A-na-luật chỉ dùng thiên nhãn quán thấy tất cả cảnh trong Đại thiên thế giới. Vì thế A-na-luật được tôn xưng là thiên nhãn đệ nhất.
Người thứ bảy, luận ghi:
– Ca-chiên-diên được tôn xưng là người khéo phân biệt giải nghĩa đệ nhất. Khi sắp biên tập tạng pháp, Ca-chiên-diên thầm nghĩ: “Mọi người đến hỏi sẽ rất ồn ào làm cho mình chẳng tư duy chuyên chú, nên ẩn thân xuống lòng đất”.
Khi biên tập xong, ông trình lên Phật. Phật khen: “Tốt lắm!” và cho phép biên tập văn bản của ông vàxếp thành một tạng. Nghĩa lí trong đó vi diệu, dùng để hàng phục ngoại đạo, nên gọi là đệ nhất. Lại nữa, Phật khen: “Nhân giả là người biện tài, phân tích, giải nghĩa đệ nhất”.
Người thứ tám, luận ghi:
– Tôn giả Bà-câu-la được tôn xưng là người có thọ mạng vô cùng lâu dài. Vì thuở xưa, tôn giả từng cúng dường sáu vạn Đức Phật và luôn tu từ bi, không hề khởi mảy may tâm sát hại, ngay cả côn trùng nhỏ bé.
Đức Phật bảo A-nan:
– Như ngày nay, vì tùy thuận thế gian và để thích ứng với chúng sinh mà không hiện những tướng khác lạ, nên Ta chỉ sống tám mươi tuổi. Nhờ phúc đức quá khứ tu tập từ bi, nên Bà-câu-la sống đến một trăm sáu mươi tuổi.
Thuở xưa, khi Phật Tì-bà-thi ra đời, có một trưởng giả chính trực, trong sạch, bẩm tính hiền lương, khiêm tốn. Một hôm, ông ta thỉnh Đức Phật và tăng chúng đến nhà để cúng dường trong chín mươi ngày. Có một tì-kheo đến xin thuốc. Trưởng giả hỏi:
– Ngài bịnh gì?
– Tôi bị nhức đầu. Tì-kheo đáp
– Bịnh này nhất định là do lồng ngực có nước, khiến khí bốc lên đầu.
Trưởng giả dâng tì-kheo trái ha-lê-lặc, nhờ đó bịnh lành. Do phúc đức này, trong chín mươi mốt kiếp, trưởng giả không bịnh.
A-nan hỏi Bà-câu-la:
-Tại sao ngài không thuyết pháp, hay vì ngài không có trí tuệ tứ biện?
– Tôi có trí tứ biện bén nhạy, nhưng chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào. Bà-câu-la đáp.
Vì thế Bà-câu-la được tôn xưng là người có thọ mạng rất lâu dài và xét việc đệ nhất.
Người thứ chín, luận ghi:
– Tôn giả Ưu-ba-li được tôn xưng là người trí luật đệ nhất. Bởi khi chưa xuất gia, tôn giả là thợ hớt tóc, đã cạo tóc xuất gia cho năm trăm vương tử dòng họ Thích. Lưỡi dao của ông không nặng, không nhẹ, vừa vặn đúng cách, cạo rất sạch gọn. Sau đó, Đức Phật bảo Ưu-ba-li: “Thiện lai tì-kheo!”. Ông ta liền trở thành sa-môn. Đức Phật trao giới, ông ta liền đắc A-la-hán. Kế đó Đức Phật trao giới cho năm trăm vương tử họ Thích và cử Ưu-ba-li làm thượng tọa. Các vương tử thưa:
– Người này là nô bộc của chúng con, làm sao chúng con đỉnh lễ được?
– Chẳng phải như thế! Pháp Phật không có sang hèn, ai xuất gia trước thì làm anh.
Nghe lời Phật dạy, họ lìa tâm ngã mạn, nối tiếp đỉnh lễ tôn giả. Bấy giờ mặt đất chấn động mạnh. Trên hư không, chư thiên ca ngợi: “Hay thay, hay thay! Hôm nay, các vương tử họ Thích hàng phục được tâm cống cao. Tâm này khó thắng, nên mặt đất chấn động”. Lúc năm trăm vương tử vào đạo, cũng có chín vạn chín nghìn người xuất gia. Sau khi thụ giới, ngài Ưu-ba-li không hề phạm giới nhỏ nào. Vì thế tôn xưng ngài là người trì luật đệ nhất.
Một hôm, tại tinh xá Kì Viên có một tì-kheo mắc bịnh đã sáu năm. Tôn giả Ưu-ba-li đến thăm và hỏi:
– Thầy đau chỗ nào? cần những thứ gì?
– Những thứ tôi cần trái lời Phật dạy nên không dám nói.
– Ông cứ nói, không hề gì!
– Tôi nghĩ chỉ có năm thăng rượu thì sẽ lành bịnh.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 21 – CHƯƠNG PHÚC ĐIỀN

QUYỂN 21 Quyến này gồm ba chương: Phú đức, Qui tín, Nam nữ thế gian. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *