Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 23 – CHƯƠNG TÀM QUÝ

PUCL QUYỂN 23 – CHƯƠNG TÀM QUÝ

Kinh Bồ-tát thiện giới ghi:
– Bồ-tát không đọc tụng kinh điển chính pháp của Như Lai mà đọc tụng các sách vở, thơ văn, sớ giải của thế gian thì phạm tội. Nhưng nếu vì luận bàn nghĩa lí để phá tà, đọc tụng hai phần kinh Phật, một phần ngoại điển thì không phạm tội. Tại sao? Vì ngoại điển là pháp hư dôi, Phật pháp là pháp chân thật, nhưng vì biết việc đời để không bị người đời xem thường, nên phải xem đọc vậy.
Căn cứ đoạn văn dẫn chứng trên, người học Phật pháp nếu cứ bỏ nội điển, theo ngoại giáo thì phạm tội. Dù đã hiểu lí và hạnh thì cũng chỉ nên tạm học ngoại điển để hàng phục ngoại đạo, sau đó phải lìa bỏ, luôn tiến tu đạo nghiệp cho giỏi. Nếu chi đắm mê ngoại điển thì đánh mất chính pháp.
Luận Địa trì ghi:
– Nếu bồ-tát không học những điều Phật dạy, lại hoc sách ngoại đạo và kinh điển thế gian thì phạm tội. Người phạm nhiều lần gọi là phạm nhiễm ô. Nếu người thật thông minh, có thể học nhanh, đã được Bấtđộng trí, hàng ngày học hai phần Phật pháp và một phần ngoại điển thì không phạm. Nếu ưa thích, không lìa bỏ, không có ý lìa bỏ sách vở thế gian và ngoai đạo, tà giáo thì phạm nhiễm ô.
Có bài tụng:
Đông, chồn mọc lồng mịn
Xuân, tằm nhả tơ mềm
Thân thể làm chướng ngại
Tâm thức tự dối lừa.
Ấu thơ biết ăn no
Đến lúc tuổi niên thiếu
Đánh xe theo hiệp sĩ
Rượu, kĩ nữ mua vui.
Chỉ nghĩ đẹp trước mắt
Đâu biết buồn về sau.
Tỉnh ngộ liền hổ thẹn
Vĩnh viễn dứt ái tình.
Mong biết gốc chân vọng
Nhiễm tịnh tự xa rời
Tàm quí bám ngũ cái
Đâu biết đồng tứy.
15. CHƯƠNG KHUYÊN DẠY
15.1. LỜI DẪN
Quí tiện chẳng thường, giàu nghèo không định. Giống như nước và lửa lưu chuyên qua lại, lạnh với nóng đắp đổi lẫn nhau. Cho nên thấy có người giàu sang cơm no áo ấm, không cần nhọc sức kiếm tìm, của cải vẫn tự nhiên đến. Lại thấy kẻ nghèo khổ đói khát rách rưới, bôn ba tìm cầu, thức khuya dậy sớm, thân hình tiều tụy, tâm trí phiền muộn; dù họ có kiếm được đôi đồng, rồi cũng bị tán thất trăm đường. Suốt ngày ao ước giàu sang, nhưng thực tế chưa từng có được, do đó khổ não chất chồng. Bởi thế, nay khuyên mọi người thực hành bố thí, nỗ lực tu phúc.
Lại thấy có người nhiều áo quần đẹp đẽ, sạch sẽ thơm tho thích hợp thời tiết bốn mùa ấm, lạnh, nóng, mát. Nhưng lại thấy có người không đủ mảnh vải che thân, rách nát bụi bặm, xấu xí hôi dơ. Tiết trời nóng nực, chẳng dám mơ quần lụa áo the; khí lạnh đóng bàng, chẳng biết đến chăn bông nệm ấm, đến nỗi thân hình chẳng che kín, nam nữ trần truồng, không chỉ đáng thẹn mà thật khổ lắm thay! Thấy cảnh này há không muốn lìa bỏ ư? Do đó mới khuyên mọi người cần phải tu phúc, bố thí y phục, nhà cửa. Lẽ nào không thấy mọi người đều giàu có, còn ta hoàn toàn không? Cho nên cần phải dũng mãnh tu tập.
Lại thấy có người, món ngon vật lạ được dâng đến tận nơi, thức ăn dọn bày hàng hàng lớp lớp, mâm cao cỗ đầy, hương thơm ngào ngạt. Nhưng lại cóngười, cơm hẩm cũng không đủ bữa, canh lêhoắccũng còn thiếu. Muối dưa sớm tối đều không, cá canh lâu ngày chẳng thấy. Đến nỗi nhiều ngày mới được ăn, nên cháo lỏng cháo đặc thay nhau, trái chín trái xanh đắp đổi. Hơn nữa, rau cỏ úa vàng, càng thêm khốn đốn, thật vô phương tự cứu! Thấy cảnh khổ này, há không muốn xa lìa ư? Bởi vậy, nay tôi khuyên mọi người nên tu phúc, thực hành bố thí món ăn, thức uống. Lẽ nào mọi người đều sung túc, còn ta khốn khó ư? Cho nên cần phải dũng mãnh tu tập.
Lại thấy có người công danh hiển hách, cưỡi ngựa quí, mặc áo lụa, khoái chí tự tại. Đi thì trời người đón rước, đứng thì quỷ thần kính trọng. Nhưng lại có người hèn hạ quê mùa, mọi người khinh khi, sống chết chẳng thèm quan tâm, sống lầm than bên cống rãnh, lăn lóc giữa phân dơ. Dầu có lớn tiếng kêu gào, nhưng họ lại chịu thêm nỗi khổ bị đánh đập.
Không chi quỷ thần chẳng kính nể, cả đến chó mèo cũng muốn làm thêm khốn khổ. Thấy nỗi thống khổ này, há không muốn lìa xa ư! Bởi vậy, nay khuyên mọi người phải lo tu phúc, dẹp bỏ tâm kiêu mạn, nên thực hành đức tính khiêm cung. Lẽ nào mọi người thường giàu sang, còn ta nghèo hèn mãi sao? Cho nên hãy nỗ lực tu tập.
Lại có người hình dung tuấn tú, nói năng lưu loát, thường đem lợi ích cho người; lòng từ trang trải,lời lẽ chẳng làm tổn thương muôn vật. Nhưng lại có người mặt mày xấu xí, ăn nói cộc cằn, chỉ biết lợi mình, chẳng nghĩ đến người khác. Người ta nhẫn nhục, nên nhận được quả tốt, còn mình lắm sân hận, nên phải chịu quả xấu. Thấy nỗi thống khổ này, há không muốn xa lìa sao? Bởi vậy, nay tôi khuyên mọi người nên tu phúc, dẹp trừ tâm sân hận, nỗ lực tu nhẫn nhục. Lẽ nào mọi người thường ở nơi tốt đẹp, còn ta mãi mãi chìm trong cảnh xấu ác sao? Cho nên cần phải dũng mãnh tu tập.
Lại có người ý chí mạnh mẽ, ít khi bệnh tật, thường lo tu tập, không chút chướng ngại. Nhưng lại có người thân thể bệnh hoạn ốm gầy, khí lực suy kém, đi đứng khó khăn, ngồi nằm chẳng ổn. Thấy cảnh xấu ác này thật đáng xa lìa. Bởi thế, nay khuyên mọi người cần phải tu phúc, bố thí thuốc men, tùy thời cứu giúp. Lẽ nào mọi người luôn tráng kiện mạnh khỏe, còn ta mãi lăn lộn với bệnh tật sao? Do đó, cần phải nỗ lực tu tập.
Những việc như thế, thật rất cần sách tấn. Nếu không khuyên bảo nhau, thì người học đạo dễ sinh giải đãi.
15.2. DẪN CHỨNG

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 21 – CHƯƠNG PHÚC ĐIỀN

QUYỂN 21 Quyến này gồm ba chương: Phú đức, Qui tín, Nam nữ thế gian. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *