Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 20 – CHƯƠNG KÍNH LỄ

PUCL QUYỂN 20 – CHƯƠNG KÍNH LỄ

Tôi theo lời đến bên tòa, vua liền đứng dậy nói: “Thỉnh pháp sư lên tòa”. Tôi lên tòa, Diêm vương ngồi hướng về phía tôi. Tôi mở kinh và tụng: “Diệu pháp liên hoa kinh, phẩm Tựa thứ nhất. Vua nói:
– Thỉnh pháp sư xuống tòa!
Tôi liền xuống tòa và lại đứng dưới thềm, quay đầu nhìn thấy trong sân không còn một bóng người. Diêm vương bảo tôi:
– Phúc tụng kinh của ông không chỉ làm lợi cho mình mà còn khiến cho các tù nhân nghe kinh đều được giải thoát. Há chẳng phải tốt lắm sao? Nay ta tha ông về.
Tôi lễ tạ từ biệt, vừa đi được mấy mươi bước thì vua gọi lại và bảo sứ giả:
– Hãy đưa người này đi tham quan các ngục. Sứ giả đưa tôi đi về phía đông, hơn trăm bước thì thấy một tòa thành bằng sắt rộng lớn, bên trên có mái che. Bên hông tường thành có nhiều cửa sổ, hoặc lớn như cái bồn, hoặc nhỏ như cái chén, các nam nữ bay vào bên trong mà không thấy trở ra. Tôi thấy lạ nên hỏi, sứ giả nói:
– Đây là địa ngục lớn, bên trong có rất nhiều nguc nhỏ, giam tù nhân theo từng tội khác nhau, những người này theo nghiệp đã tạo mà đến địa ngục thụ tội. Nghe nói, tôi vừa thương xót, vừa lo sợ, buộc miệng xưng niệm ‘nam-mô Phật’ rồi bảo sứ giả đưa ra. Khi đến cửa, thấy một vạc nước lớn đang sôi sùng sục, cạnh đó có hai người đang ngủ. Tôi hỏi, họ đáp:
– Tội báo của chúng tôi phải vào trong vạc nước sôi này, nhưng nhờ hiền giả xưng ‘nam-mô Phật’, nên các tội nhân trong ngục đều được nghỉ một ngày, mệt quá nên chúng tôi nằm ngủ.
Tôi lại xưng ‘nam-mô Phật’. Sứ giả nói với tôi:
– Quan nơi đây luôn thay đổi. Nay ông được Diêm vương phóng thích, nên xin Diêm vương cấp giấy chứng nhận. Nếu không, sợ các quan khác không biết, họ lại truy bắt ông.
Tôi liền quay lại chỗ Diêm vương xin giấy. Vua sai đem giấy và viết một hàng chữ xong đưa cho sứ giả và bảo:
– Đi lấy lời phê của quan cai quản năm đường.
Sứ giả tuân lệnh đưa tôi qua hai phủ nữa, sảnh đường và thị vệ cũng giống như trước. Vị sứ giả được Diêm vương sai đều lấy lời phê của các Minh quan, mỗi vị cũng viết vào đó một dòng, xong đưa lại cho tôi. Khi tôi ra đến cửa thì gặp ba người, họ đồng nói:
– Vương thả ông, ít nhiều nên cho chúng tôi thứ gì chứ?
Tôi chưa kịp nói, sứ giả đã bảo:
– Diêm vương thả ông, không phải do ba người này. Nhưng ba người này trước là sứ giả bắt ông, một người chủ quản về dây, đã dùng dây trói ông; một người chủ quản về gậy, đã dừng gậy đánh vào đầu ông và một người chủ quản về bao, đã dùng bao chặn hơithở của ông. Nay họ thấy vua tha cho ông nên đến xin vậy. Tôi nghe thế, hốt hoảng lo sợ tạ lỗi, nói:
– Vì mê mờ nên không nhận ra các vị, tôi về nhà sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ vật, nhưng không biết đưa đến đâu. Ba người nói:
– Hãy đem đến bên cội cây ở bờ sông mà đốt.
Tôi đáp: Vâng!
Sử giả đưa về nhà, tôi thấy người nhà đang khóc chuẩn bị đồ tẩm liệm. Thần thức tôi nhập xác thì liền sống lại.
Hôm sau, tôi cắt giấy làm tiền bạc, cùng vải vóc, rượu và thức ăn, tự mình đem đến bên sông cúng tế. Bỗng thấy ba người đến cảm tạ, họ nói:
– Đa tạ ông đã giữ lời đem đồ vật đến tặng.
Nói xong không thấy họ nữa. Tôi về đến chùa kể lại sự việc cho vị trụ trì nghe.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 22 – CHƯƠNG NHẬP ĐẠO

QUYỂN 22 Quyển này có một chương Nhập đạo. 13. CHƯƠNG NHẬP ĐẠO 13.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *