Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 1 / PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

Đầu tóc rối tung lên
Toàn thân đều hủy hoại
Chỉ nhớ việc ăn uống
Bức bách chạy khắp nơi
Chịu đói khát khổ sở
Há miệng chạy cầu xin
Có người tay cầm gậy
Truy đuổi bắt đánh đập
Bởi chịu nỗi khổ này
Làm sao có được nước
Mà cung cấp cho người
Bởi đời trước chúng tôi
Bỏn xẻn, tham, đố kị
Chưa từng thí cho ai
Chút cơm và nước uống
Của mình đã không cho
Còn ép người không cho
Vì nghiệp quá sâu nặng
Nay phải chịu khổ này.
4.4.9. Cảm ứng
4.4.9.1. Đời Tống, Tư Mã Văn Tuyên: Văn Tuyên người Hà Nội, Trung Quốc, suốt đời rất kính tin Phật pháp. Niên hiệu Nguyên Gia thứ chín (432), mẹ qua đời, em ruột cũng mất. Một buổi sáng sớm ngày rằm nọ, Văn Tuyên thấy em mình hiện trên linh tòa, hình dáng như lúc còn sống, chập chờn qua lại, than thở cầu thức ăn thức uống. Văn Tuyên thử ướm lời:
– Lúc sống em siêng năng tu thập thiện, nếu như kinh dạy, lẽ ra em được sinh về cõi trời, thấp lắm cũng trở lại cõi người, chứ sao lại sinh vào loài quỉ!
Bóng ma chỉ trầm ngâm suy nghĩ, chứ không trả lời. Tối hôm đó, ông mộng thấy em mình hiện về báo:
– Lúc còn sống em tu thiện, nên được phúc báo sinh về cõi trời. Hình dáng anh thấy buổi sáng chính là ma quỉ, chứ không phải em. Sợ anh nghi ngờ giáo pháp, nên về thưa lại.
Sáng hôm sau, ông thỉnh chư tăng đến tụng kinh Lăng-nghiêm, sai người đánh bắt, quỉ vội chạy trốn dưới giường, rồi chạy ra ngoài. Thấy thân hình quỉ vô cùng thô xấu, mọi người vô cùng kinh hãi, quát mắng đuổi đi. Quỉ liền nói: “Tôi đói quá, chỉ xin thức ăn!”. Nhiều ngày sau quỉ mới chịu đi.
Ít lâu sau, trên linh sàng của mẹ ông, xuất hiện một con quỉ, thân hình cao lớn, da màu đỏ, Văn Tuyên thở dài. Hiếu Tổ hỏi han qua lại, quỉ đáp rất đầy đủ và rõ ràng. Lúc đầu còn e ngại và sợ hãi, nhưng sau dần dần cũng quen. Quỉ cũng vậy, dần dần thân gần với mọi người, ăn ở ra vào như người trong nhà. Việc này lan truyền khắp kinh đô, nên rất nhiều người đến xem. Bấy giờ có vị sa-môn ở chùa Nam Lâm và sa-môn Tăng Hàm ở chùa Linh Vị cũng đã trao đổi chuyện trò rất ân cần với quỉ. Quỉ nói:
– Đời trước tôi cũng từng là người cao quí, nhưng vì phạm tội, thụ báo chưa hết, nên chiêu cảm thân quỉ này. Năm Dần vừa qua, có bốn trăm quỉ, gieo rắc dịch bệnh khắp nơi, nhưng không xúc phạm đến đạo nhân. Người bị dịch bệnh này sẽ rất nhiều, sợ lạm đến người phúc thiện, cho nên quan trên sai ta đến giám sát.
Các vị tăng trao thức ăn, nhưng quỉ không nhận và nói:
– Ta tự có lương thực, không thể dùng thức ănnày.
– Chắc quỉ biết nhiều, vậy ta sinh từ đâu đến đây, vì nhân duyên gì mà được làm đạo nhân? _ Tăng Hàm hỏi.
– Sư từ loài người sinh đến; do nguyện xưa mà xuất gia làm tăng_ Quỉ đáp.
hành sự có khuyết là không lo liệu việc nhà”, rồi phạt ông năm roi. Người nhà và hàng xóm đều nghe tiếng nói và tiếng roi đánh, lại thấy dấu roi trên thân ông, nhưng không thấy hình. Chỉ có ông thấy được. Người chú lại nói:
– Ta chưa đáng chết, nhưng cõi u minh cần ta tính toán sổ sách của loài quỉ, nên mời ta. Hôm nay rất đông quân lính, sứ giả đi theo, nhưng sợ làm kinh động xóm làng, nên ta không đưa về.
Ông cũng thấy rất nhiều quỉ thần đang ồn náo bên ngoài thôn. Bỗng nhiên người chú từ biệt và nói:
– Ngày mồng bảy tháng bảy sang năm ta lại trở về, muốn dẫn ngươi xem qua chốn u đồ, hầu biết quả báo tội phúc. Ngươi không cần phải sắm sửa gì cho hao phí, nếu thấy khó chịu thì chỉ cần dâng nước trà là được.
Đúng ngày đã hẹn, người chú về nói với cả nhà của ông:
– Ta dẫn Vương Hồ dạo xem xong sẽ đưa về, các ngươi chớ lo!
Thế là Vương Hồ nằm ngay ra giường, giống như đã chết. Người chú liền đưa ông đi xem khắp các núi, thấy hết những việc quỉ quái. Sau đó đến Tung sơn, các quỉ thấy ông liền dọn cơm mời dùng, các mùi vị đều giống thế gian, chỉ có gừng là rất giòn và ngon, ông muốn giấu mang về một ít. Cácquỉ chung quanh thấy vậy đều cười và nói: “Chỉ ăn ở đây thôi, không được mang về!”.
Cuối cùng, ông đến một tòa nhà cao lớn, phòng ốc tráng lệ, màn trướng chiếu chăn thật sạch đẹp, có hai vị sa-môn trụ nơi đây. Khi ông đến, hai vị sa-môn bày biện các loại trái cây và quả cau tiếp đãi. Đi đã lâu và cũng xem hết các quả báo tội phúc, khổ vui, nên ông muốn trở về. Người chú dặn dò:
– Cháu đã biết rõ, cần phải tu thiện như thế nào rồi! Như vậy, là cư sĩ tại gia cháu có thể lễ đầu-đà Bạch Túc, ngài là bậc giới hạnh tinh nghiêm, đạo đức cao vời. Vì vị đạo nhân này có bàn chân rất trắng, nên người đời gọi là Bạch Túc A-luyện, rất được Ngụy vương kính trọng và tôn làm thầy.
Vương Hồ nghe theo lời khuyên này, đến chùa kia thì thấy hai vị tăng trẻ trong ngôi chùa trên Tung sơn trước kia đang du học tại đây, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bèn thuật lại những ngày xa cách, rồi hỏi:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 7 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

QUYỂN 7 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.6. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *