Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 1 / PUCL QUYỂN 10 – CHƯƠNG THIÊN PHẬT (tt)

PUCL QUYỂN 10 – CHƯƠNG THIÊN PHẬT (tt)

Lúc đó, Da-du-đà-la trong lúc nằm ngủ, mộng thấy ba điều: mặt trăng rơi xuống đất, răng rụng, mất cánh tay phải.
Bà giật mình tỉnh giấc, trong lòng lo sợ, liền thuật lại với Thái tử.
Thái tử nói:
– Trăng vẫn ở trên trời, răng không bị rụng, tay vẫn còn đây. Nàng nên biết, các điềm mộng đều là giả dối chẳng thật, nàng không nên vọng sinh lo lắng.
Da-du-đà-la lại nói:
– Thiếp tự nghĩ, giấc mộng này là điềm báo thái tử sẽ xuất gia.
Thái tử lại nói:
– Nàng cứ an tâm ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều!_Da-du-đà-la nghe nói như thế thì liền ngủ”.
Kinh Phổ diệu ghi: “Đêm đó bồ-tát quan sát thân kĩ nữ rỗng không giống như cây chuối, chín lỗ bất tịnh, không một thứ gì đáng ưa. Đến lúc sao mai vừa mọc, thái tử bảo Xa-nặc chuẩn bị Kiền Trắc. Khi thái tử vừa nói lời này thì Tứ thiên vương và vô số dạ-xoa, rồng v.v… đều mặc áo giáp từ khắp nơi đến. Họ đỉnh lễ bồ-tát và nói:
– Tất cả nam nữ trong thành đều rất mệt mỏi, các chim khổng tước cũng mệt và ngủ say”.
Kinh Bàn khởi ghi: “Chư thiên đều nói:
– Thái tử hãy ra đi, mau tránh xa đống lửa lớn này! Chậm trễ e có trở ngại.

Thái tử suy nghĩ như thế, đến cuối đêm, vua trời Tịnh Cư và các vị trời ở cõi Dục hiện khắp hư không, nói:
– Thưa Thái tử! Quyến thuộc trong ngoài đều đã ngủ say, bấy giờ chính là lúc ngài xuất gia!
Thế là, thái tử liền đến chỗ Xa-nặc. Do thần lực của chư thiên, nên Xa-nặc tự thức dậy
Thái tử nói:
– Ngươi hãy dẫn ngựa Kiền Trắc đến đây cho ta!
Xa-nặc nghe thế, toàn thân run rẫy, trong lòng lưỡng lự; một là không muốn trái ý Thái tử, hai là sợ lệnh vua nghiêm ngặt. Suy nghĩ hồi lâu, ông rơi lệ nói:
– Đại vương ra nghiêm lệnh, lại đêm khuya thế này chẳng phải lúc đi dạo, cũng không phải lúc đi đánh dẹp kẻ địch, tại sao bỗng nhiên Thái tử bảo dắt ngựa đến. Ngài định đi đâu?
Thái tử lại nói:
– Nay ta vì tất cả chúng sinh và hàng phục giặc phiền não, ngươi không nên trái ý ta!
Nghe vậy, Xa-nặc cố khóc lớn tiếng, muốn cho Da-du-đà-la và hàng quyến thuộc biết Thái tử sẽ ra đi, nhưng do thần lực của trời, nên họ ngủ mê man, không hay biết.
Xa-nặc liền đi dẫn ngựa đến, thái tử từ từ đi ra. Ngài nói với Xa-nặc và Kiền Trắc:
– Tất cả sự ân ái, hội tụ cũng có lúc chia lìa, việc thế gian muốn thành tựu thì rất dễ, nhưng nhân duyên xuất gia rất khó thành.
Xa-nặc nghe rồi im lặng, Kiền Trắc cũng không kêu.
Thái tử thấy trời gần sáng, toàn thân phóng ánh sáng, chiếu khắp mười phương, đồng thời cất giọng như tiếng sư tử rống:
– Pháp xuất gia của chư Phật đời quá khứ như thế nào, nay ta cũng sẽ làm như vậy!”
Lúc ấy, các vị trời nâng bốn chân ngựa và đỡ Xa-nặc bay đi, Thích-đề-hoàn-nhân cầm bảo cái bay theo che. Các vị trời khiến cửa thành phía bắc tự nhiên mở, không có tiếng động. Xa-nặc lại buồn thương nghĩ, cửa đang đóng mà ai mở đây. Lúc ấy các quỉ thần, a-tu-la tự mở ra. Thái tử từ cửa này ra đi, trên hư không các vị trời bay theo ca ngợi. Đến lúc trời sáng thì thái tử đi được ba do-tuần. Các vị trời theo thái tử đến nơi rồi thì bỗng nhiên biến mất. Thái tử đến chỗ tiên nhân Bạt-già tu khổ hạnh trong rừng. Đến nơi, ngài xuống ngựa, vỗ lưng nó và nói:
– Việc khó làm ngươi đã làm xong!
Lại quay qua nói với Xa-nặc:
– Ngươi là người duy nhất có thể theo ta. Thật hi hữu! Nay ta đã đến nơi yên tĩnh, ngươi có thể dẫn Kiền Trắc về cung!
Xa-nặc nghe thái tử nói vậy, than khóc thảm thiết, mê ngất ngã trên đất không thể tự kiềm chế. Kiền Trắc nghe bị đuổi về, liền quì xuống liếm chân thái tử, nước mắt chảy như mưa. Xa-nặc nói:
– Nay tôi đâu thể bỏ thái tử ở đây một mình được?
Thái tử bảo:
– Pháp thế gian, một mình sinh ra thì một mình chết đi, đâu có bạn, nay ta vì chấm dứt các khổ, cho nên đến đây. Lúc các khổ chấm dứt, Ta mới kết bạn với tất cả chúng sinh”.
Kinh Phật bản hạnh ghi: “Bấy giờ, Hộ thế Tứ thiên vương và Đế Thích biết đã đến lúc thái tử xuất gia, nên chuẩn bị đầy đủ các trang sức và thống lĩnh trăm nghìn vạn quyên thuộc đứng chật cả hư không, tất cả đồng trỗi âm nhạc từ bốn phương kéo đến, nhiễu quanh thành Ca-tì-la-vệ ba vòng, rồi chắp tay cúi mình hướng về thái tử. Lại thấy sao Quỉ hợp với mặt trăng.
Các vị trời cùng hô lớn:
– Đại Thánh thái tử, sao Quỉ đã hợp với mặt trăng. Đã đến lúc đi! Ngài muốn cầu thắng pháp thì không nên ở đây!
Thái tử nghe nói thế, quan sát các thể nữ, thấy toàn thân ô uế bất tịnh, ngủ mê man. Xa-nặc dùng tay giật tóc họ, lại dùng chân đạp, nhưng họ vẫn chẳng biết gì.
Khi thái tử ra khỏi thành cất giọng giống như sư tử rống:
– Ta thệ chứng được Chân như Bồ-đề, sau đó trở về giáo hóa mọi người!
Ở đó có một vị thần trú nơi cây Ni-câu-đà cao lớn nói kệ:
Nếu người muốn chặt các cây cối
Cần phải đào sạch hết gốc rể,

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

QUYỂN 6 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.4. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *