Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 1 / PUCL QUYỂN 2 – CHƯƠNG TAM GIỚI

PUCL QUYỂN 2 – CHƯƠNG TAM GIỚI

2.2.4. Thụ sinh
2.2.4.1. Tứ thiên vương thụ sinh
Kinh Trường A-hàm, luận Trí độ đều cho rằng cõi Tứ Thiên Vương có việc cưới gả, hành dục như loài người, nhưng hóa sinh tại đầu gối người mẹ. Lúc mới sinh, chư thiên như đứa bé hai tuổi ở nhân gian, không lâu sau thì biết đói. Bấy giờ bát báu chứa thức ăn ngon tự nhiên hiện đến trước mặt. Nếu vị lưỡi này nhiều phúc thì cơm trong bát có màu trắng, ít phúc hơn thì cơm hiện màu xanh, phúc mỏng thì cơm hiện màu đỏ. Nếu khát thì có chén báu chứa cam lộ tự nhiên hiện đến, màu sắc cũng hiện giống như cơm, uống vào bụng không giữ lại mà liền tan biến toàn thân, giống như bơ ném vào lửa. Ăn uống xong thì thân lượng tự nhiên cao lớn bằng chư thiên. Lúc mới sinh, chư thiên cõi này cũng nhớ được các nghiệp quá khứ, nhưng đần dần về sau, vì vui chơi cho nên quên hết.
2.2.4.2. Chư thiên cõi Đao-lợi thụ sinh
Kinh Ti-da-bà tiên nhân vấn Phật ghi: “Đại tiên nên biết! Chư thiên cõi Ba Mươi Ba dạo chơi trong rừng thấy các vị trời nam nữ cùng ngồi một nơi, lòng vô cùng vui mừng, mong được mau sinh về nơi ấy. Thế là liền sinh vào đó mà không sinh nơi khác, như chỉ xuyên châu, kéo chỉ thì châu liền theo. Khi đó các thiện nữ thấy hoa hiện trong bàn tay của mình, liền biết mình đã có con, liền trao cành hoa này cho chồng và nói: ‘Hôm nay có con, chàng nên vui mừng’. Vị trời nam nghe vậy niềm vui càng tăng, biết rằng vợ mình được con cõi trời. Hai vị trời nam nữ này vô cùng vui mừng, Bảy ngày sau, đồng tử này tóc mọc dài, thân sạch sẽ, không cáu bẩn, mặc y phục cõi trời. Trong bảy ngày sinh về cõi này, vị trời ấy nhớ biết mình từ cõi nào sinh đến đây, cha mẹ là ai, tạo nghiệp thiện gì, vì thế lòng vô cùng vui mừng. Đã vui mừng thì tâm dục sinh, thấy trong cung điện và nơi chư thiên đang vui chơi, liền muốn đến nơi ấy. Thế là như voi say bước đi, vị trời liền đến nơi ấy. Cánh tay vị trời như vòi voi, tròn thon và dài, ngực bằng phẳng. Cánh tay màu vàng ròng, phần trên và dưới thân thì lớn, khoảng giữa thon nhỏ, đi đứng an tường, tâm ý kiên định, mạnh mẽ, hông như cánh cung, lưng ngay thẳng, hai đùi lớn, tròn vả thon như thân cây chuối. Vị trời này biết rõ phép trời, râu ngắn và mượt, tỏa hương trời, móng tay mỏng và hồng, thân thể thơm sạch, không bệnh hoạn, lấy nhũng vật trang sức vô chủ để trang sức thân. Vị trời chậm chậm đi khắp nơi trong cung điện và gặp các thiên nữ vô chủ tại một nơi kia. Các thiên nữ ây thấv vị trời nam trẻ tuổi này liền đến vây quanh vả nói: ‘Ngài đến đây thật quí hóa quá! Đây là cung điện của ngài, chúng tôi đã xa chồng từ lâu, chỉ có con mà thôi, tự ý hiến dâng cho ngài. Chúng tôi còn trẻ, nhan sắc xinh đẹp, hai ngực như bình vàng, mặt như hoa sen vừa nở, đi như mây bay điện chớp, đoan chính đáng ưa. Chúng tôi là thiên nữ, nay đến hầu hạ ngài, để ngài tùy ý sai khiến, đây là nơi vui chơi’. Những thiên nữ như thế đến phụng sự hầu hạ vị trời nam kia.
Cõi trời Ba Mươi Ba có tòa Thiện Pháp, là nơi chư thiên nhóm họp. Tòa nhà này có tám vạn bốn nghìn cây trụ bẳng báu vật. Vào đây sẽ không bị các loài muỗi mòng… cắn đốt, không buồn ngủ, mỏi mệt, biếng trễ, vươn vai, ợ ngáp. Lại có vô lượng trăm nghìn thiên nữ khởi tâm ưa thích cười đúa vui vẻ, không có tâm ganh tị tranh đấu, đôi má sạch đẹp mịn màng, như vầng trăng sáng. Theo cách thức của thiên nữ, họ thường dùng nhiều màu sắc có mùi thơm trang điểm trên trán và đôi má, rồi cùng nhau ca múa vui chơi”.
Kinh Khởi thế ghi: “Các thiên tử, thiên nữ bỗng nhiên từ chỗ ngồi, hoặc giữa hai đầu gối, hoặc giữa hai đùi mà sinh ra các vị trời nam nữ. Nếu là nam thì được sinh từ chỗ ngồi hoặc đầu gối, nếu là nữ thì được sinh ra từ giữa hai đùi của thiên nữ. Vừa sinh ra, các thiên tử thiên nữ ấy liền nói: ‘Đây là con ta! Vị trời vừa sinh ra, do bản nghiệp mà có ba niệm: biết được mình mạng chung ở cõi nào; biết nay đã sinh vào cõi này; biết do vị thiên tử kia sinh, biết đây là nghiệp quả, đây là phúc báo. Sau đó họ nghĩ đến ăn uống, tức thời có bát báu đựng đầy các thức ăn có vị tô-đà nhiều màu tự nhiên hiện đến trước mặt. Nếu vị trời có phúc báu lớn thì vị tô-đà có màu trắng tinh khiết. Nếu phúc bậc trung thì vị tô-đà có màu hơi đỏ, nếu phúc quá mỏng thì vị tô“đà có màu đen. Vị trời dùng tay nắm lấy thức ăn đưa vào miệng, thức ăn liền tiêu hóa, như bơ ném vào lửa chảy tan, không còn gì. Nếu khát thì trước mặt tự nhiên có bình báu đựng rượu trời hiện đến, cũng tùy theo phúc nhiều ít mà màu rượu cũng như trên, khi uống vào miệng, rượu liền tan biến khắp thân cũng như đã nói. Sau khi ăn uống, thân vị trời này cao lớn bằng một vị trời bình thường, có thể tùy ý đi khắp nơi. Khi đến vườn xem cây cối, tự nhiên từ trên cây ấy rủ xuống y phục, chuỗi báu, vòng hoa, thức ăn uống, âm nhạc, vị trời tùy ý lấy dùng. Chư thiên và các thiên nữ trong vườn chưa từng thấy việc này từ trước, hôm nay nghiệp đã chín, nên họ thấy các việc đời trước rõ ràng như trong lòng bàn tay. Do nhìn các thiên nữ, say mê sắc đẹp, nên dần dần mất hết sự thấy biết chân thật, chi đắm trước cảnh dục hiện tại, miệng luôn nói: ‘Đây là ngọc nữ cõi trời ư? Đây là ngọc nữ cõi trời ư? Đó gọi là bị ái dục trói buộc”.
Luận Thuận chính lí ghi: “Lúc mới sinh, thân của chư thiên sáu tầng trời cõi Dục đã mau chóng hoàn hảo và theo thứ tự như đứa bé năm, sáu, bảy, tám, chín, mười tuổi ở nhân gian. Khi mới sinh ra, thân của chư thiên cõi sắc cũng đã hoàn hảo, đầy đủ y phục tốt đẹp. Tất cả thiên chúng đều nói ngôn ? ngữ Trung Ấn Độ thuộc Thiên Trúc; không cần học mà tự nhiên hiểu biết phép tắc ngôn từ”.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 7 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

QUYỂN 7 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.6. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *